Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 10
Chương 10: Đảo Long Diên.
Dưới thời Lan Chiến trong môn hạ Ba Nguyệt Các nuôi dưỡng vô số tử sĩ sát thủ. Lấy tiền của người trừ đi tai họa cho người, đi đến đâu gây gió đổ mưa nơi đó, trên giang hồ không người nào không biết.
Sát phạt quen tay sẽ gây nghiện, thành thói quen giải quyết vấn đề bằng cách trực tiếp nhất, muốn trở nên uyển chuyển lại không dễ. Nhưng Nhai Nhi từng nói với Tô Họa, nếm trải qua đau thương, nàng muốn sống cuộc sống hướng về phía mặt trời, yêu vạn vật hồng trần. Cho nên nàng thanh lý môn hộ, sửa Các thành Lâu, rộng mở cửa Lâu từng là chỗ thần bí, đón tiếp loạn thế.
Trong lịch sử Vương Xá Châu từ nay có thêm một tòa Ba Nguyệt Lâu, kể chuyện cho người, phân ưu cho người, cung cấp thanh nhã, nhưng không giữ chân người. Ban đầu giang hồ nhân sĩ e ngại tiền thân của nó, biết trong Lâu trên có Lâu chủ, dưới có chân chạy vặt đều là nhân vật giết người không chớp mắt, không dám thăm hỏi. Sau có vị cẩm y công tử ở Nhiệt Hải, tung ra vạn kim mời yêu mị tám phương mười sáu châu dự dạ yến, cuối cùng ở Vương Xá cũng chứng kiến nhiều nơi qua lại. Người đông, sát khí dần tan. Trong Ba Nguyệt Lâu mỹ nhân yêu kiều, mãnh nam, hay nhóm hiệp khách đi khắp thiên sơn vạn thủy, chưa đến nơi này tiêu khiển, là chưa biết giang hồ.
Thế nhưng trên đời này không có gì được chôn giấu mãi. Nhân vật cỡ Lan Chiến, chết rất kỳ lạ, dĩ nhiên gây hứng thú toàn bộ võ lâm. Có một số việc không phải muốn lảng tránh là có thể không đối mặt. Nhạc gia cả đời lưu giữ một bí mật, bí mật hậu truyền đến nàng trở nên xa vời, nàng phải tìm hiểu một lần. Nếu đúng là có, hy sinh còn có ý nghĩa. Còn nếu chỉ là tin vịt, phụ lòng người chịu binh đao sống chết, thì âm mưu này quá khôi hài.
Nhai Nhi mấy năm nay ra vào giang hồ có nghe vài tin đồn về kho tàng ở cô sơn Giao cung. Nhưng vị trí tòa Giao cung này chính xác ở đâu không ai biết, chỉ biết là ở La Già đại trì. Gọi là đại trì, về mặt chữ nghĩa hiểu là hồ, mà, cũng có thể là biển. Tìm kiếm sự tồn tại của Thần bích, lúc bắt đầu nàng chỉ có thể đơn độc, bởi vậy trước khi đi dặn dò, chọn một buổi chiều sau cơn mưa, dắt ngựa ra đi.
Đại trì ở phía Tây, trước kia nàng cũng từng đi xa nhưng chưa bao giờ ra khỏi Vân Phù đại lục. Lần này ra roi thúc ngựa chạy nửa tháng, cuối cùng trông thấy cột mốc biên giới Vân Phù, cũng thấy ngoài đại lục là mênh mông vô tận không dấu chân người.
Nàng đứng tại điểm cực, từ lục địa nhìn ra xa, mặt nước phẳng lặng như gương, nếu không thấy áng mây đen bay, thật không phân rõ đâu là chân trời nơi nước trời tiếp giáp. Trên lưng song kiếm ông một tiếng chấn động, hóa thành hình người đứng sau nàng, Chàng Vũ nói: “Chủ nhân đợi chút, tôi đi kiếm chiếc thuyền.”
Hai tinh phách luyện hoá này, trên người có tâm huyết của nàng, Triều Nhan hồn nhiên lại thích chém giết, Chàng Vũ lại ổn trọng mà lão thành. Trước kia một mình xông Nam Bắc, tịch mịch không ai tâm sự. Giờ đã có họ, có thể làm bạn lại có thể sai vặt, so ra thuận tiện hơn nhiều với việc mang theo thủ hạ một bang lớn.
Vẻ mặt Triều Nhan trong sáng đáng yêu, nhìn chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, kề bên Nhai Nhi, nhẹ giọng hỏi: “Chủ nhân, chúng ta rời bến làm gì ạ?”
Nhai Nhi nói: “Đi tìm cô sơn Giao cung, ta muốn xem bí mật nhiều thế hệ Nhạc gia giữ gìn, cuối cùng có tồn tại không.”
Triều Nhan thật cao hứng, “Tìm được kho tàng là chúng ta phát tài ạ?”
Nhai Nhi nghe được bật cười, “Em là một thanh kiếm, cầm tiền có ích gì?” Nói xong chuyển tầm mắt ra xa, lẩm bẩm, “Ta không hiểu, cuối cùng dụ hoặc bao lớn mà có khả năng làm họ không còn mạng sống. Nếu kho tàng kia không tồn tại, cha mẹ ta chết cũng không cần ai phụ trách.”
Triều Nhan trên mặt lộ đau thương, sờ sờ tay nàng nói: “Dù sao chúng ta đã giết chết Ba Nguyệt Các chủ, chủ nhân tính xem còn lại có bao nhiêu người nhởn nhơ, chờ trở lại Vương Xá Châu, thuộc hạ thay người giết sạch bọn họ.”
Nàng cười xoa xoa đầu nàng ta, sáu năm nay giết người đã quá nhiều, do Lan Chiến tận lực an bài, chết trên tay nàng đều có kẻ mạnh, khi xưa đều là thành phần tham dự cấp cao. Nếu nói giết sạch, chỉ sợ võ lâm này đã không còn ai. Trong sáng trong tối, tham dự lẫn sai bảo, có mấy ai trong sạch?
Đứng một lát trong nước, Chàng Vũ trở lại, chống thuyền gỗ chậm rãi lại gần. Thiếu niên thân vải đay áo tang đứng ở đầu thuyền, nắng xuân chiếu trắng nõn mặt, trúc sào mỗi lần hoa động đều tạo một chuỗi thanh vang.
Cậu vẫy tay, “Trùng hợp gặp một con hồ ly, mượn thuyền của hắn. Mời chủ nhân lên ạ!”
Nhai Nhi nhấc góc váy đang định nhảy lên, thấy cậu quỳ ở đầu thuyền cúi người, xa xa vươn tay về phía mình. Nàng cảm thấy bình yên, biết rõ kiếm linh vĩnh viễn sẽ không phản bội nàng, trèo non lội suối đường sá xa xôi như vậy, may mắn lại không lẻ loi độc hành.
Nắm cổ tay Chàng Vũ nhảy lên thuyền, quay lại nhìn Triều Nhan, không biết khi nào em ấy đã ở tại đuôi thuyền, cười hì hì tiếp tục nói: “Em khí lực lớn, sẽ chèo thuyền.”
Thuyền gỗ trong ánh mặt trời chạy suốt một ngày, La Già đại trì vẫn không có gió, chỉ có thuyền chèo tới gợn sóng, ở trên mặt nước tĩnh lặng lưu lại quỹ tích uốn lượn.
Muốn đến cô sơn Giao cung, trước phải tìm được Long Diên Đảo. Trên tay nàng có một trang thuỷ vực đồ của La Già đại trì, đảo nhỏ phân bố tụm năm tụm ba, tựa như tàn cuộc trên bàn cờ không kịp gom quân, cũng không có quy luật đáng nói. Vị trí Long Diên Đảo rất kỳ lạ, giữa Thái Tuế và Ký Lộc có lối vào dài hẹp, xuyên qua thêm nửa ngày có thể đến. Nhưng nơi này thật sự rất thần bí, truyền thuyết trên đảo có rồng, gối lên tảng đá nằm ngủ, nước miếng chảy, lâu ngày tích luỹ, tựu thành Long Diên hương, nên có tên gọi Long Diên Đảo. Về phần vì sao tương truyền muốn tìm đến cô sơn Giao cung trước tiên phải tìm được Long Diên Đảo, là vì Long Diên hương là chí bảo của giao nhân, tìm thấy giao nhân, Giao cung tự nhiên cách không xa.
Đi một quãng dài, xa bờ hơn chút họ giương buồm, do gió êm sóng lặng, tác dụng thật sự không lớn. Cũng may kiếm linh không biết mệt mỏi, Chàng Vũ và Triều Nhan ngày đêm thay phiên, sau ba ngày đêm cuối cùng xa xa có thể trông thấy hình dáng hai đảo Thái Tuế và Ký Lộc.
Nhai Nhi chống thân, lười nhác ngồi trên đỉnh mui thuyền, một bên đầu vai linh lung ánh nước, tựa như đỉnh trăng trong khiết mượt mà. Đêm nay cảnh sắc không tệ, trên mặt nước ánh lên vạn điểm lóng lánh, mân một miệng rượu, hơi cay uốn lượn mà xuống, dù đã vào La Già đại trì cũng không cảm thấy lạnh. Nước không có phản chiếu, nhìn thấy hòn đảo nhỏ không xa, đi cỡ hai canh giờ mới đến. Càng kỳ dị là trước một khắc thời tiết rất đẹp, khi chạy qua eo biển đột nhiên sương mù bay, sương rất dày, đối diện không còn thấy gì.
Triều Nhan đứng ở đầu thuyền quan sát, quay lại hỏi chủ nhân: “Là đi tiếp, hay là chờ ngày mai sương tan bớt ạ?”
Phiêu bồng đang say sưa nàng nheo lại ánh mắt, nhìn sắc trời, ánh trăng không thấy, sương lửng lửng lờ lờ từng đợt bay qua bay lại. trên lông mi rất nhanh ngưng đầy hơi nước.
Biến hóa rất kỳ lạ, đợi đến mai chưa hẳn tốt hơn, huống hồ tầm nhìn rất gần, chèo giữa hai đảo cũng không an toàn. Nàng nâng cằm, “Chạy qua.”
Chàng Vũ khua chèo đi tới, xuyên qua eo biển có thể nghe thấy vèo vèo tiếng gió. Nhai Nhi ngưng mi ngó quanh, gió nổi, sương không tan, xem ra Long Diên Đảo không chào đón nàng đến.
Đã thuận lợi xuyên qua hai tòa tiểu đảo, nhưng Chàng Vũ cảm thấy tình thế không đúng, thì thào nói: “Như bị vào trận, di chuyển không ra, chúng ta chỉ quanh quẩn bên trong đảo.”
Nhai Nhi rũ mắt xem la bàn, trong đại trì kim la bàn vòng vòng không ngừng xoay tròn, không thể phân rõ phương vị. Nàng cài la bàn, nhảy xuống mui thuyền nói: “Đêm nay đi không được, bỏ qua thôi, hừng đông ngày mai lại tính.”
Chàng Vũ nói, để các nàng vào khoang nghỉ ngơi, mình dựa vào cửa khoang thuyền ở ngoài gác đêm.
Nước trời mờ mịt không thấy rõ năm ngón tay, chỉ có cột buồm treo một chén đèn lồng, trong bóng đêm như tinh hỏa lay động bất diệt. Hoàn cảnh như vậy, đều tự không dám ngủ say, chỉ nhắm mắt lại dưỡng thần. Trong vòng eo biển lặng gió, ngoài eo biển sóng chụp mạn thuyền. Đáy thuyền rầm tiếng nước qua lại dập dờn, dần trở nên dầy đặc. Triều Nhan đem lỗ tai áp sát ván thuyền, nghe xong nửa ngày, trên mặt hiện lên nét e ngại, “Chủ nhân, đây là cái gì…”
Nhai Nhi nghe vậy đi qua, nghiêng tai lắng nghe, đáy nước như khuôn mặt vĩ đại, đánh nhẹ cũng sẽ phản xạ ra tiếng gầm to lớn. Lúc đầu không có gì, nhưng một mạch nước ngầm chảy siết qua, tại nơi rất sâu truyền đến tiếng kêu ngân nga, phảng phất cách vũ trụ hồng hoang, như cự thú ngâm lên xuống, mỗi một tiếng, xuyên phá lồng ngực, thẳng đến tim.
Đối người bình thường, không thể nghe thấy loại âm thanh này, nhưng vốn là sát thủ của Ba Nguyệt Các được huấn luyện chuyên môn, thêm thể chất nàng thù dị, bởi vậy có thể nghe ra sóng âm thấp mà trào dâng, trong lòng ẩn ẩn bất an, “Là kình.”
Nơi thuỷ vực đương nhiên có kình, theo phương vị phát ra thanh âm mà phán đoán, khoảng cách không quá xa. Thật có chút nguy hiểm, thuyền gỗ nhỏ đối với cự vật to như mười trượng thật sự không chịu nổi một cái tông. Nếu nó xoay người quá mạnh, hoặc không cẩn thận vẫy đuôi, bọn họ chưa chắc còn có thể bình an đón hừng đông.
Ra khoang xem xét, mặt nước tối đen không thấy thứ gì. Trên nước không giống như trên mặt đất, trên mặt đất còn có cách chạy mở đường sống, ở nước chỉ có mặc cho số phận. Rồi vận khí không tệ, lúc sắc trời không rõ, tiếng ngâm nga cao thấp chằng chịt xa dần, sương mù dày đặc không tan như trước che trời giấu đất, nhưng kim la bàn như trùng hợp chỉ luôn vào hướng Nam Bắc. Nên lại khởi động, theo phương la bàn chỉ dẫn một đường hướng Bắc, di chuyển hơn nửa ngày, cuối cùng ra khỏi tầng sương mù. Đưa mắt nhìn ra xa, một tòa giống như Tiểu đảo hình rồng nằm rơi vào tầm nhìn, nhiều nhất sau năm ba canh giờ, có thể đến.
Nhưng ở chỗ nước sâu đại trì, sóng gió hiển nhiên không giống với vài ngày đầu xuất phát, chỉ còn gang tấc, lại gây lo lắng không nhỏ.
Khi thuyền dựa vào Long Diên Đảo, ngày đã hết. Trên mỏm núi đá lởm chởm sắc nhọn, ánh chiều tà một màu đỏ thẫm sắc thái biến hoá kỳ lạ. Nhai Nhi triệu hồi Chàng Vũ Triều Nhan, cầm kiếm bồi hồi, Long Diên Đảo quả nhiên danh bất hư truyền, vùng chung quanh nham thạch chỗ ngập trong nước khảm một vòng sâu màu nâu phù mạt. Nàng tách ra một khối ở đầu ngón tay nghiền nát, địa chất loại đá rất nhẹ, có chút như hổ phách. Để sát vào ngửi, hương xạ xông thẳng lên trán, nhè nhẹ không nồng, nhưng có thể lưu giữ nửa ngày không tiêu tan, có lẽ đây là Long Diên Hương.
Vì tìm hiểu bí mật của Thần bích, nàng dứt khoát xông vào thế giới chưa từng biết đến, kiến thức về Thần bích của nàng không hơn ai khác. Kế tiếp nên đi đâu, dừng lại ở lại mép nước chờ giao nhân hiện thân, hay quay về mặt đất tìm hiểu thêm? Nàng do dự, quyết định nên do thám quen thuộc địa hình trước. Giày thêu tinh tế đạp lên một mảnh bùn lầy trên đất, nàng không phát hiện, phía sau trũng dấu chân hơi mấp máy biến đổi, rất nhanh khôi phục hình dáng cũ.
Đi nhiều nhất mười bước, chợt nổi gió, cát bay đá chạy hướng trước mặt đánh tới, thổi trúng người đến không đứng nổi. Nhai Nhi nâng tay che mặt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng sấm như rít gào xa xa truyền đến, nàng cả kinh, tiếp theo một bóng ma cực kì to lớn lao đến, mới đầu phân biệt không rõ, đợi lúc gần tới mới thấy rõ một đầu giác cao chót vót, thân hình tráng kiện như thuồng luồng, là rồng!
Rồng vừa hiện thân nhất định mang theo phong lôi, lập tức nắng chiều tắt, lập tức mưa to tầm tã, mặt nước cuộn sóng lớn, dù là đại thần thông, cũng không chịu nổi áp lực tiến tới rào rạt như vậy.
Nàng không kịp né tránh, chỉ có thể nâng kiếm đón. Nó xoay quanh trên đỉnh đầu nàng, lợi trảo tiến công, nàng miễn cưỡng ứng phó, ngay theo sau là một cái vẫy đuôi quét ngang, nàng trụ không được, ầm một tiếng rơi vào nước. Xung quanh Long Diên Đảo không có chỗ nước cạn, ngã vào là sâu vạn trượng. Nhai Nhi biết bơi, nhưng một kích này khiến nàng trở tay không kịp. Trong hoảng loạn uống nước, sau có chút lơ mơ, bị đáy nước gợn sóng liên tục đẩy đi.
Trong lỗ tai đầy ù ù tiếng vang, nàng nghĩ khả năng có điều thần kì là không lớn, e là chết nơi này.