Ba Nguyệt Vô Biên - Chương 1
Chương 1: Cho con một cơ hội, ta biết em sẽ không trách ta.
Trước mặt đã là đường cùng, chỉ còn cách mở đường máu mới sống sót.
Đêm buông xuống bát hoang, gió rít như dao cắt, mỗi cơn như dây tơ cắt qua da mặt buốt tận xương tủy.
Thành gần trong gang tấc, đã không về được nữa, ánh đèn trên tường thành quá xa xôi, không cách nào chiếu rõ mặt đường dưới chân. Lúc nãy Giáng Niên còn mừng vội “Nhanh, chúng ta được cứu rồi”. Nhưng càng yên tĩnh, chỗ tối tích chứa gió bão càng mãnh liệt.
Mây đen dày đặc tan dần, bầu trời lộ ra một vầng trăng cong. Ánh trăng mờ dịu phủ xuống, vùng đất hoang hiện lên mơ hồ, liên miên chập trùng giăng bày khắp nơi là đao kiếm sắc lạnh lập lòe.
Nhận Dư ghìm chặt cương, quay đầu ngựa chạy nhanh về lối còn trống duy nhất. Chỉ chốc lát, phía sau vang tiếng thét: “Mẹ nó… Mau đuổi theo, đừng để chúng thoát!”
Ngựa chở hai người dù là ngựa tốt đi nữa giờ phút này cũng đã vô cùng mệt mỏi. Hắn ra sức giơ roi hi vọng nhanh thêm, nhanh thêm chút nữa. Một tay vòng qua đỡ lấy lưng vợ, hòng giảm bớt chút gánh nặng cho nàng.
Tiếng gió rít bên tai, hắn quay đầu sang hỏi: “Giáng Niên, kiên trì được không?”
Dưới ánh trăng ánh mắt vợ yêu vẫn rực sáng, nàng nói: “Em không sao, con cũng không sao.”
Đúng vậy, Giáng Niên đã gần sinh, nếu như không phải tang cha không thể không ra khỏi thành, lúc này nàng đã sẵn sàng nằm trong phòng thơm êm ấm chăm sóc tỉ mẩn những thứ vụn vặt nho nhỏ của riêng nàng. Thật không ngờ, từ Yên Vũ Châu đến Trường Uyên, trong vòng một đêm toàn bộ Vân Phù đại lục đều truy giết họ, tùy tùng đã chết sạch, chỉ còn hai người. Thương Ngô thành ngay trước mắt, có nhà lại không thể về.
Hai cánh tay ôm chặt lấy hắn từ phía sau, “Minh đích* đã phát, trong thành nhận được tin sẽ đến cứu chúng ta.”
*tên bắn ra sẽ phát âm thanh (trích Hung nô liệt truyện – chú thích tác giả)
Là hi vọng cuối cùng.
Truy giết bọn họ là hai đội người ngựa cùng phối hợp, chiến tuyến càng kéo càng dài. Giáng Niên quay đầu nhìn, đoàn người ngựa đen kia nhanh như ưng giang cánh, lộ bộ mặt hung hãn trong bóng đêm.
Phía sau lưng tiếng tên bắn bốn phía, lông nhạn châm lửa sượt đến hai bên, ba bốn lượt vẫn chưa trúng đích. Hắn hiệu cho Giáng Niên cúi người, “Em có bị thương không?”
Nàng nói không có.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, “Phía trước là Tuyết vực, tới đó nghĩ cách bỏ rơi chúng.”
Giáng Niên dạ, giọng mũi hơi nghẹn.
Lòng hắn trầm xuống, Nhạc gia thiếu chủ ngày xưa oai phong một cõi, hôm nay lại rơi vào cảnh bỏ mạng nơi ngàn dặm. Hắn còn chưa kịp thổn thức nỗi hung hiểm chật vật trời giáng, toàn bộ chú ý đã tập trung vào dãy núi màu bạc dần hiện ra trước mặt.
Giáng Niên mười ngón nắm chặt, tay áo đã rách khi nào, lộ ra cánh tay sưng đỏ vì lạnh nơi băng thiên tuyết địa. Hắn không thể làm gì, gấp gáp bao trùm lấy da thịt trần trụi kia sưởi ấm phần nào cho vợ.
Mặt nàng dán trên lưng hắn mệt nhọc, lực dựa ngày càng nặng, sau một lúc hỏi hắn: “Nhận Dư, còn bao lâu nữa ạ?”
Hắn chỉ nói sắp rồi, nàng đang mang thai, trên lưng ngựa chạy như điên nàng tổn thương chừng nào trong lòng hắn hiểu rõ. Hắn có phần nghẹn ngào, từng đã hứa cho nàng an yên tĩnh ổn, đều thành nói suông. Hắn nói: “Thực xin lỗi, là ta hại em.”
Vó ngựa bắn tung tóe bọt tuyết lên tận mi, nàng nhìn lên, dùng hết hơi cố vững vàng hơi thở: “Từ ngày em cùng chàng, đã quyết đồng sinh cộng tử.”
Lòng hắn trở nên bình tĩnh, những ngày qua đánh vô số trận, hắn không phải kẻ ham sống sợ chết. Trường Uyên Nhạc gia sáng lập môn phái đến nay gần trăm năm, ba đao lục động hắn đều đã trải qua. Với sức của hắn một mình đối địch, không nói có thể đánh lui nhưng tranh thủ chút thời gian cho nàng vẫn được.
Hắn vô thức siết chặt tay nàng, “Ta cầm chân bọn chúng, em mang Mưu Ni thần bích đi trước đi.”
Nàng run run thở dốc: “Em còn không biết nhóm lửa, có đi trước, cuối cùng cũng chết cóng, chẳng bằng vợ chồng mình cùng nhau một chỗ.”
Đúng là nàng gì cũng không biết, đại tiểu thư Vạn Hộ hầu phủ, nổi danh khắp thiên hạ không chỉ là khuôn mặt đẹp, còn cả đôi tay mềm mại. Bàn tay mười ngón xưa nay chưa từng dính nước, để nàng một mình tiến vào Tuyết vực, chỉ có một đường chết.
Nàng ôm chặt hắn, nhẹ khóc: “Nhận Dư, chúng ta cùng đi.”. Giờ mà hắn xuống ngựa sẽ không còn đường thoát.
Nàng lưu luyến không rời, hắn cũng không còn cách. Sóng bão kéo đến, cùng lắm chết chung một chỗ, không nhắc lại việc để nàng đi trước.
Tuyết vực phía Bắc Trường Uyên này không có tên, truyền thuyết trên núi có thú dữ, trăm ngàn năm qua rất ít người lui tới. Thật ra chỗ có thú dữ so với nơi có lòng người đen tối, lúc cùng đường lại trở thành lối thoát. Hắn giục ngựa chạy vào miệng vực, tuyết đọng lâu năm lấp đầy đường, hình thành sông băng, trên cao mảnh trăng cong huyền ảo vắt trên hai vách núi sừng sững, chiếu rọi u cốc uốn lượn, cảnh rất quỷ dị.
Đám người đuổi theo hơi do dự, không lập tức xông vào, một đám ô hợp không rõ lai lịch tuy có lòng tham nhưng vẫn sợ chết.
Hắn dẫn nàng từng bước một tiến về phía trước, nàng lặng im thật lâu, tự dưng hắn thấy lo lắng.
Hắn gọi nàng: “Giáng Niên, chúng ta vào tới rồi.”
Nàng giật giật, ừ một tiếng.
“Em buồn ngủ à?” Hắn sốt ruột, “Bây giờ chưa thể ngủ đâu, ngủ rồi sẽ không thể tỉnh lại.”
Nàng dạ một tiếng, nhưng gió lạnh thốc theo đường vực hút đến trên lưng cuốn bay cả hồn phách nàng. Nàng không khống chế được tay chân mình, bất đắc dĩ té xuống ngựa. Hắn kinh hãi nhảy xuống đỡ lấy nàng. Dưới ánh trăng mơ hồ thấy mũi tên, lòng hắn như khua trống. Hắn thất thanh: “Giáng Niên!” Mới phát hiện trên lưng nàng mảnh giáp hộ thân đã rớt, mũi tên xuyên tới cắm thẳng vào da thịt.
Thực ra hắn bị thương không nhẹ hơn nàng, cẩm y đã thủng trăm ngàn lỗ, chỉ là nàng không thấy.
Khi mũi tên bắn xuyên tới lớp áo trong của nàng, nàng chỉ thấy như bị đánh một cái thật mạnh, không đau đớn nhiều. Nàng im lặng cố nhổ ra nhưng không được, thì ra đã xuyên qua, trước ngực sờ thấy mũi tên. Cho nên khi hắn nói muốn nàng mang Mưu Ni thần bích đi trước, nàng không thể nghe lời. Cùng đi hắn còn cơ hội sống, nếu ở lại thì tất cả đều chết.
Nàng nghe tiếng hắn thương tâm gào thét, mông lung nhìn thấy ở ngõ vào Tuyết vực ánh lửa ngút trời, những người đó đuổi tới rồi. Nàng muốn nhắc nhở hắn, nhưng ngoài thở hào hển theo bản năng, không nói được thành lời.
Sinh mệnh sắp dứt, đứa bé trong bụng cố sức giãy dụa, ánh mắt nàng dừng lại một khoảnh khắc thấy được bóng Nhận Dư vung trường kiếm, hai mắt hắn đỏ ngầu nói: “Có hủy đi Thần bích, ta cũng tuyệt không giao cho các ngươi.”
Trận chiến khốc liệt chưa từng có, không chờ được viện binh tới thì cùng lắm một trận sống chết. Võ công hắn dù có cao hơn nữa cũng khó nắm phần thắng khi một địch trăm. Đếm không hết trên người trúng bao nhiêu đao, chúng chưa tra được tung tích Thần bích tức nhiên không thật sự hạ độc thủ, chỉ muốn tiêu hao sức hắn, nên vừa hay đã cho hắn một cơ hội tạm nghỉ. Hắn lui về cạnh Giáng Niên, dùng hết thành nội lực đánh tan sông băng, khe nứt nhanh chóng lan rộng, vỡ vụn dưới chân đám người kia. Cả đám bận rộn ứng phó, khi định thần tìm kiếm vợ chồng nhà nọ thì đã không thấy tăm hơi.
Tuyết vực im ắng, không có tiếng gió, cũng không còn tiếng băng tuyết rơi. Trên mặt đất bằng phẳng như tấm thảm nỉ, lưu lại một chuỗi dấu chân hỗn loạn, kèm theo vài giọt máu đỏ, dẫn đến một con đường uốn lượn vào chân núi dưới một mỏm đá lớn nhô ra.
Ánh trăng bạc buông dần dần biến thành sắc nâu đỏ, chiếu rọi mặt đất mê mê ảo ảo. Dưới mỏm đá có một bóng người cuộn tròn, khẩn thiết ôm chặt một người vào lòng. Vuốt ve mặt nàng, vẫn còn ấm áp tựa như đang ngủ. Hắn biết nàng đã chết, đã vào đường cùng, cái chết cũng không phải quá khó để chấp nhận.
Lưng hắn dựa vào vách đá, nhớ đến lúc mới gặp nàng, là quý tiết thành Yên Liễu. Hắn khi đó khí thế thiếu niên, tiên y nộ mã, một ngày đi thăm Trường An hoa lệ. Một Trường Uyên thiếu chủ xông pha trong đao quang kiếm ảnh, tự xưng là phong lưu đa tình. Ngày đó, nàng đứng trên cầu như bức vẽ, xem thường nhìn một cái, đã làm lòng hắn như yến mùa xuân, mãi cho đến tận bây giờ.
Họ quen nhau nhiều năm không thành hôn. Hắn ở trên giang hồ sát phạt chinh chiến, mỗi khi đi ngang qua Yên Vũ Châu đều tới gặp nàng. Hai vùng tương tư hơn mười năm, cuối cùng, đầu hạ năm ngoái cưới nàng về, nàng phong tình lại hồn nhiên, phải nên luôn được gấm hoa rực rỡ tô điểm. Hắn cho rằng mình có năng lực đó, vậy mà ngay cả bảo vệ nàng cho tốt cũng không làm được. Người ấy mỏng manh dễ vỡ, trúng tên cũng không kêu lấy một tiếng, cứ như vậy lặng yên mà rời hắn.
Nhận Dư cúi đầu, dán mặt mình lên mặt nàng, cổ họng trào lên mùi mằn mặn tanh như rỉ sắt, hắn nói: “Em đi chậm một chút, đợi ta cùng đến suối vàng.”
Chỉ đáng tiếc cho con bọn hắn, đã đủ ngày đủ tháng mà mẹ không cách nào sinh hạ.
Hắn vuốt ve nàng lần cuối từ biệt. Lạ thay, trong lòng bàn tay hắn đột nhiên cuộn một khối, liên tiếp va chạm như cầu cứu. Hắn sửng sốt nhìn Giáng Niên, “Con muốn sống tiếp…”
Khóe mắt Giáng Niên rơi ra một giọt lệ, óng ánh tỏa sáng dưới ánh trăng mông lung.
Nhận Dư gượng chống người dậy, cầm đao trong tay đau khổ khóc. Mổ bụng vợ lấy con, tàn nhẫn cỡ nào, nhưng mà con có quyền được sống sót.
“Cho con chúng ta một cơ hội nhé… Ta biết em sẽ không trách ta.”
Hắn nhếch môi, cánh môi trên khô nứt, hắn cắn chặt răng, dán mũi đao nhọn lên bụng Giáng Niên.
Khắp người bị thương nhuốm đầy máu, suýt ngất mấy lần, cắn nát đầu lưỡi đau thấu người để giúp mình tỉnh táo.
Lấy được con ra, ngắm mặt con gái, có vẻ rất giống Giáng Niên.
Hắn cởi áo choàng bao lấy con bé, con bé rất biết điều, có lẽ nhận biết được cảnh ngộ, không khóc không quấy. Nếu từ thành Thương Ngô có người kịp tới cứu viện, mạng nhỏ con bé có thể được cứu. Còn không thì… Tay hắn bao trùm cặp mắt con bé, dùng lực đánh hai luồng sáng vào hai đồng tử, khi ánh sáng tan hết, cặp mắt ngoại trừ nhìn tương đối sâu hơn người một ít thì không có gì khác biệt.
“Thần bích này không phải thứ tốt. Nếu con có thể sống sót thì thay cha giữ nó, còn không, bỏ không đáng tiếc.”
Hắn nói xong, thở thật dài. Cố hết sức lực cuối chỉnh lại quần áo cho Giáng Niên, vợ chồng ôm nhau, giấu con vào trong ngực ấm.
Thời gian không còn nhiều, chỉ mong con mạng lớn. Cha mẹ chết lạnh sẽ không còn giữ ấm áp được cho con.
Nhận Dư quay đầu nhìn về phía trời cao, trời xanh như mực lam, mùa đông này thực lạnh.
Xa xa quanh quẩn tiếng sói tru, hắn đưa cánh tay ngang ôm qua người con. Chờ thân hắn hóa cứng ngắc, ít nhất cũng thành một vòng bảo vệ nho nhỏ ——
Cha có thể làm cho con, cũng chỉ được bao nhiêu.