Ánh Trăng Rớt Lại - Chương 128
Chương 128
Nhưng đằng nào cũng không đuổi được, cậu cũng chỉ đành an ủi mình thêm người thêm vui, dẩu môi, buồn bực uống rượu giải sầu.
Một lát sau, Lâm Khinh Chu cảm thấy dưới bàn có ai đụng chân cậu, ban đầu cậu còn tưởng là vô tình chạm, nhưng mấy phút sau chân của người kia lại thò tới, mũi chân chạm nhẹ mấy cái có quy luật lên mu bàn chân cậu.
—— Từ từ, đây chẳng phải nhịp điệu lúc trước cậu gõ cho anh cậu trên sàn căn phòng lầu hai của cậu sao?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Lâm Khinh Chu ngẩng lên nhìn qua anh cậu, nhưng người kia đang cúi đầu, từ tốn ăn một chiếc bánh cuộn nhân đậu đỏ, ngoài mặt không nhìn ra được chút xíu cảm xúc.
“…” Lâm Khinh Chu thăm dò với một tay qua, giây sau bàn tay kia bị cản lại, nắm trong lòng bàn tay.
Cho dù không nhìn thấy, Lâm Khinh Chu cũng biết bàn tay ấy đẹp đẽ bao nhiêu, khiến người ta rung động nhường nào.
Mà người kia khều lòng bàn tay cậu một cái không nặng không nhẹ, sau đó nhanh chóng rút về.
Dù không vui hơn nữa cũng bị động tác này lấy lòng. Đây là ám hiệu giữa cậu và anh cậu, trước đây chỉ cần hai người có xích mích nhỏ gì, hoặc là Lâm Khinh Chu lại gây chuyện bị bà ngoại dạy dỗ, Tần Việt sẽ dỗ cậu như thế này, ý là: đừng buồn, anh dỗ em.
Mà chỉ cần anh cậu vừa dỗ, nỗi buồn to lớn cũng chẳng còn nhằm nhò.
Lâm Khinh Chu cười tít mắt rót thêm rượu cho mình, trước khi thằng nhóc khờ gặm xong chân gà bẻ cái chân còn lại bỏ vào trong chén của Tần Việt: “Anh, ăn đùi gà này.”
Anh cậu nhấc mí mắt, môi nhoẻn cười: “Ừ.”
Tiểu Yểu nâng ly rượu lên, nói: “Hiếm khi đón Tết náo nhiệt như vầy, mọi người cùng chạm ly đi!”
“Thế này nhé, em đề nghị mọi người mỗi người nói một câu may mắn, em nói trước, em chúc ông chủ và bà chủ trường trường cửu cửu, đầu bạc răng long!”
Lâm Khinh Chu rất thích câu chúc phúc này, cong mắt cười, lấy một bao lì xì trong túi ra: “Khéo nói thì cô nói nhiều chút!”
“Cảm ơn bà chủ!” Không ngờ lại còn có tiền lì xì để lấy, tiểu Yểu mừng rỡ nhận, rồi chuyển qua Tần Việt, “Bà chủ đã cho rồi, vậy ông chủ thì sao ạ?”
Tần Việt thả một câu nhẹ tênh: “Phần hai người.” Đã phát rồi.
Tiểu Yểu trợn mắt: “Có bà chủ rồi mà ông chủ vẫn bủn xỉn như vậy, ông chủ à, ngài thế kia kẻo bà chủ chạy đấy!”
“Hửm?” Tần Việt ngước lên nhìn Lâm Khinh Chu, “Em sẽ chạy ư?”
Lâm Khinh Chu cười toe toét ăn cá hấp ngập dầu anh gắp cho: “Không chạy, dùng trúc quất em cũng không đi.”
“Ừ.” Khoé môi Tần Việt cong lên, nhẹ nhàng đưa một ánh mắt cho tiểu Yểu. “Không chạy được.”
Tiểu Yểu: “… Cứu mạng, tại sao ba mươi Tết mà tui vẫn phải ăn cơm chó.”
Cùng ngứa mắt còn có Lâm Thông, gặm đùi gà xong thì bắt đầu gặm chân vịt, tiểu Yểu liếc nhìn cậu ta, nghi ngờ cậu ta đang coi bà chủ là chân vịt mà gặm.
“Khụ khụ, à ừ, tiếp theo tới cậu đó, tên ăn chực.”
Lâm Thông chẳng buồn ngẩng đầu, lầu bầu: “Tôi không có gì để nói, tôi chỉ là một tên ăn chực.”
“…” Bị bật lại bằng lời mình nói, tiểu Yểu nghẹn một cục tức ở ngực, suýt thì nghẹn chết, nhớ hôm nay không thể nói bậy mới cười ruồi ha hả hai tiếng, sau đó chuyển sang Lâm Khinh Chu, “Vậy… Bà chủ?”
Bà chủ rất qua loa: “Vậy tôi chúc mọi người ăn ngon ngủ kĩ, sức khỏe an khang, vạn sự như ý.”
Ông chủ phu xướng phu tùy: “Năm hổ đại cát, kiếm thật nhiều tiền.”
Tiểu Yểu: “…”
“Được rồi.” Tiểu Yểu cắn răng, tiên phong nâng ly lên, “Lời chúc phúc rất thiết thực, nào! Cạn ly!”
Ba người còn lại cũng sôi nổi nâng ly: “Cạn ly!”
Bữa cơm tất niên nhộn nhịp kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, về sau Lâm Thông đã có hơi lâng lâng, ngồi xổm ở cửa lén lau nước mắt.
Một tên cao gần mét chín ngồi co ro, khóc đỏ bừng cả hai mắt.
Lâm Khinh Chu đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu ta, Lâm Thông cũng không nhìn cậu, ngượng nghịu hỏi: “Vậy là hai người quen lại rồi?”
“Vốn dĩ cũng chưa từng xa nhau.” Lâm Khinh Chu nói.
Giọng điệu của cậu hiển nhiên, dường như bản thân thật sự chưa từng rời khỏi đảo San Hô, chưa từng có chia ly, Lâm Thông tức điên, hận không thể cho cậu một đấm: “Anh không thấy xấu hổ hả?!”
Lâm Khinh Chu quay qua nhìn cậu ta: “Ở trong lòng tôi, chúng tôi chưa từng xa nhau.”
Lại nói: “Anh tôi cũng vậy.”
“Anh…” Lâm Thông giơ nắm đấm về phía cậu, nhưng Lâm Khinh Chu vẫn kiên định nhìn cậu ta, ánh mắt không hề lảng tránh, Lâm Thông chợt nhụt chí, “Thôi, nếu như tôi đánh anh, anh Tần sẽ không vui.”
Trên mặt cậu ta là vệt đỏ sau khi say rượu, một tên cao hơn một mét tám tủi thân ngồi đó, chân cũng không biết để thế nào, rồi lại buồn rầu bởi vì không biết đối mặt với Lâm Khinh Chu ra làm sao, nhưng một lúc sau cậu ta trừng người bên cạnh rất hung dữ:
“Anh cười gì mà cười, có gì hay mà cười, tôi vẫn ghét anh lắm, chẳng qua là nể mặt anh Tần nên mới không so đo với anh thôi!”
“Có điều họ Lâm anh nghe kĩ đây cho tôi, nếu như để tôi biết anh phụ lòng anh Tần nữa, tôi chắc chắn sẽ đập chết anh!”
Lâm Khinh Chu lại cười, lấy một cái bao lì xì trong túi áo khoác ngoài nhét vào lòng cậu ta: “Biết rồi.”
Tần Việt ngồi trước giá sách, đang đọc bộ tiểu thuyết tu chân anh chưa xem xong, thấy Lâm Khinh Chu vào, nhấc mí mắt, vẻ mặt lười nhác: “Cậu ta đi rồi?”
“Ừm, bạn đến đón đi, đi xa lắc rồi vẫn còn hát chết vẫn muốn yêu, dốc cạn tấm lòng với anh luôn đó anh à.” Lâm Khinh Chu cố tình làm mặt dữ, “Còn cảnh cáo em nếu như không tốt với anh, cậu ta sẽ cướp anh đi.”
Tần Việt làm gì không nghe ra giọng điệu chua lòm của cậu, cười nói: “Em cũng từng hát.”
*