TÓM TẮT
Truyện Tô Mộ (Tô Mạc Già)
Chu Liễu Liễu hay nói với mọi người rằng, ánh nắng ở Colorado rất tuyệt, một năm hơn ba trăm ngày bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào khiến làn da của hầu hết những người xung quanh đều biến thành màu lúa mạch, điều này làm cho cô thường xuyên có loại ảo tưởng mình mới là người da trắng.
Kì thực, cô vẫn nhớ Cáp Nhĩ Tân với mùa đông giá rét, tháng chạp lạnh buốt đến thấu xương hơn.
Cuối năm nay, cô tham gia vũ hội giáng sinh cuối cùng ở Đại học Denver, vẫn không có bạn nhảy, một người bạn học khá thân đến trò chuyện với cô: “Tớ không tin là không có ai mời cậu.”
“Tô Mộ bảo tớ tránh xa những người nước ngoài cao lớn ra một chút, nếu không lúc họ bắt nạt tớ có thể cậu ấy sẽ không đánh lại nổi.” Cô ngồi một mình trong góc, lúc nói chuyện lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong mắt chứa đựng sự hiu quạnh hoàn toàn không hòa hợp với môi trường náo nhiệt nơi đây.
“Tô Mộ là ai?”
“Là người tớ cả đời tương tư.”
Note:
Bản dịch chưa được chỉnh sửa lại lần cuối, có thiếu sót mong mọi người thông cảm.
Vui lòng không reup và sao chép bản dịch dưới mọi hình thức.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.